Hôn nhân hạnh phúc nhờ vợ chồng biết sẻ chia
VOV.VN - Đã 25 năm trôi qua mà chúng tôi vẫn sống bên nhau hạnh phúc bởi sự chia sẻ và đỡ đần nhau trong công việc nhà.
Thoạt tiên, tôi bối rối đến vụng về, không biết phải làm gì. Trong khi mấy anh bạn chạy ra, người đỡ bó rau, người giành lấy cái thau, thì tôi lại đứng chôn chân. Không biết là món tép kho dân dã lạ miệng, hay là do vẻ đẹp của cô thôn nữ mà từ Sài Gòn về, tôi ngất ngây suốt cả buổi.
Sau hôm đó, tôi mới biết cô không chỉ học giỏi mà còn chăm lo chuyện vườn tược, nhà cửa. Vậy là tôi quên hết mọi ánh hào quang xung quanh, trở thành một gã si tình đến tội nghiệp. Tháng tháng, tôi lại đón xe đò đi thăm cô. Lý do tôi đưa ra là nhân tiện đi công tác, ghé thăm em gái giùm người bạn.
Nhờ thường xuyên lui tới mà tôi phát hiện cô vẫn chưa có người yêu. Tôi đi mòn đường như thế được 4 năm thì cô thành vợ tôi. Cưới xong thì tôi được ra ở riêng ngay. Tôi nghĩ, với người vợ giỏi giang, chịu khó, khiêm nhường như vậy, thì chắc chắn mình sẽ thành ông tiên, suốt ngày được vợ chăm nom, hầu hạ.
Nghe câu chuyện ở đây
Sau này, khi có con thì em lại phân công: em cho con bú thì anh giặt đồ, em tắm cho con thì anh lấy quần áo, em cho con ăn thì anh dọn cơm, em đưa con đi học thì anh đi đón, họp phụ huynh nếu giáo viên chủ nhiệm là nam thì anh đi, nữ thì em đi. Thời gian đầu, tôi oán hận em đến thế nào. Tôi không ngờ một người phụ nữ khi ở chung với cha mẹ thì giỏi giang là vậy, mà khi lấy chồng lại sinh ác tệ.
Tôi giận dỗi, em cười hỉ hả, “ai biểu cưới em làm chi”. Nói rồi, em đi làm cho tôi một ly sinh tố trái cây mà tôi thích nhất, thế là hạ hỏa. Có lần bạn rủ rê đi nhậu, nhưng tới giờ đón con tôi gọi điện nhờ em đón giùm thì em từ chối: “anh cứ đón con về, rồi đi nhậu sau”. Tôi hậm hực còn vợ tôi cười khúc khích. Thế nhưng, tôi phải công nhận, chính tiếng cười của vợ tôi làm cho cuộc sống của vợ chồng không bao giờ căng thẳng dù có lúc chúng tôi cũng gặp khó khăn trong công việc.
Các con tôi lớn lên trong sự nghiêm khắc của cha và tiếng cười bao dung của mẹ. Đứa nào cũng ngoan ngoãn và biết điều như cách nói của vợ tôi. Mới đó mà đã 25 năm rồi, không phải tự dưng mà tôi nhớ chuyện cũ.
Hôm trước gặp mấy anh bạn học, người nào cũng mới trên dưới 50 như tôi, nhưng anh thì bị gout, anh thì cao huyết áp, tai biến, anh thì béo phì như ông địa, anh thì bị xơ gan, anh thì đủ thứ bệnh trong người… mà những người đó đều có vợ đẹp, vợ giàu, nhà cao cửa rộng, mọi chuyện trong nhà đều có vợ con và người giúp việc làm, chẳng ai phải động tay, động chân vào việc gì, ngoài ngôi vị ông chủ gia đình.
Tôi nhìn họ rồi lại ngoái lại mình, so với hồi mới lấy vợ, tôi cũng có tăng cân, nhưng trong giới hạn cho phép nên càng đẹp lão. Điều đáng nói là tôi vẫn còn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đối nội, đối ngoại đều ngon lành.
Tôi nói với bà xã điều này thì nàng lại cười: “Vợ đã nói thì cấm có sai chút nào, không phải em lười, cũng không phải em muốn đùn đẩy, ép anh làm cho qua để có vận động, người khỏe mạnh chứ không phải là muốn làm khó anh đâu. Nhiều khi nhìn anh lau nhà, xếp quần áo em cũng thương lắm, nhưng nếu để anh ăn, rồi nằm xem tivi và ngủ thì thương anh như vậy bằng mười hại anh. Hơn nữa khi em làm với anh, tự dưng tình yêu dành cho anh tăng lên dạt dào trong lòng”. Nàng nói rồi tinh nghịch nheo mắt với tôi.