Về quê ngoại
Tác giả: Trần Ngọc Hải
Mùa gió Chướng má đưa con về ngoại
Bình Hòa xa, quê ngoại ngút ngàn xa
Xe rời bến, máy nổ vang: pháo tết!
Nắng bừng lên… Xuân trải rộng bao la
Trong lòng má con nép mình ấm áp
Mặc đường đời bao sỏi đá, gai chông
Xe nhẹ lướt vào trời Xuân gió lộng
Cây bên đường trôi ngược đến hư không
Đồng Gò rộng, xe chìm trong vũng nắng
Mướt xanh xanh sóng mạ dập dềnh xanh
Đôi chấm trắng những thân cò đứng lặng
Tre làng xa, cu gáy tít trên cành
Đây quê ngoại! Xe dừng, đây quê ngoại…
Lòng nôn nao! Bến cũ, lòng nôn nao…
Chân nhỏ rì rào, ngõ sỏi xôn xao
Hàng đọt mọt trải lụa vàng hong nắng
Ao nhà ngoại phủ gương soi tỉnh lặng
Bàn chân nào khuấy nước sóng giăng giăng
Con cá nhỏ giật mình quên đớp bóng
Hàng cao gầy rũ lá đứng bâng khuâng
Cây khế ngọt oằn mình trong ngóng đợi
Lũ mái dầm đón gió vẫy lao xao
Trái dẹt rụng, chú còng trơ mắt ngó
Ả thòi lòi ngúng nguẩy ngậm hoa cau
Đêm trở giấc nghe thì thào tiếng lá
Lão thạch sùng chắc lưỡi tiếc ngày qua
Lũ dế nhỏ rủ nhau cùng kéo nhị
Nhạc đồng quê réo rắt, đêm bao la…
Sớm tinh mơ má đã ngồi nướng bánh
Con sà vào hong lửa áp lên tai
Bánh phồng nở dũi mình ra trở giấc
Má cời than lửa nóng đuổi đêm dài
Trời hửng sáng khói sương mờ lãng đãng
Ngọn dừa xanh nằm đợi gió mơn man
Gã chìa vôi gọi bạn hót vang vang
Vài sợi nắng nhẹ nhàng len ngạch cửa
Trưa hiu hắt nhện chờ ai, dệt nhớ…
Lá vàng rơi, khe khẽ… lá vàng rơi
Bên cầu nước mây dập dềnh đỗ bến
Cánh võng chùng con chở mộng ra khơi
Xa quạt lúa ngã bóng dài, nắng xế…
Con nghịch đùa…kẽo kẹt nhịp xa quay
Cánh xa quạt mãi ngược xuôi, đôi ngả
Vòng thời gian sao chỉ một chiều xoay?
Ký ức quê xưa chìm trong nỗi nhớ
Trong thương yêu, trong luyến tiếc…bâng khuâng!
Cuộc đời người không giữ được mùa Xuân
Nhưng quê ngoại mãi là Xuân bất tận./.