111111
Nhảy đến nội dungNgày ngày em thường hay luẩn quẩn nghĩ xem ăn con gì, nấu món gì… vậy mà, cứ mười ngày thì hết tám ngày chồng không ăn cơm nhà.
Lần này cũng thế, anh báo được về trước một ngày, đang chuẩn bị ra sân bay, vậy là rạng sáng ngày mai ta sẽ gặp nhau.
Ngay từ thời yêu nhau họ đã suốt ngày cự nự, giận dỗi, cãi cọ chuyện rượu chè của anh.
Cứ mỗi độ xuân sang, gã lại có dịp rảnh rỗi mà tủm tỉm, nghĩ lại những ngày tháng vất vả, cam go ấy.
Hình như xuân đến rồi. Em hít một hơi thật dài cái khí trời thoáng đãng, cùng làn hương quyến rũ ấy.
Chồng không có công ăn việc làm, lại chẳng giúp được điều gì cho gia đình khiến chị chợt nhận ra, hình như mình đang ảo tưởng, quá tin vào tình yêu mà mình có...
Nhờ rèn luyện, cả hai vợ chồng anh đã không còn lăn tăn việc đứa nào là tù binh của đứa nào nữa, họ vui vẻ hòa thuận, cả hai đều là "cai ngục" cả.
Tin gây chấn động gia đình, bố nó sẽ đi công tác một tuần. Vợ đoảng cứ gọi là bồi hồi thể hiện rõ trên nét mặt.
Từng nghe lời than, đừng đòi hỏi ở các nàng dâu quá nhiều, vậy thì với tư tưởng tiến bộ hiện thời, thiết nghĩ họ cũng nên đừng đòi hỏi nhiều quá ở một bà mẹ chồng.
“Tiền là thước đo giá trị của con người, không có tiền thì chỉ có chết”. Câu đó Phượng tuyên ngôn từ thời thiếu nữ, và chị đã tôn nghiêm thực hiện nó như mệnh lệnh của đời mình.